
P/s:
Đời này tranh đấu là vì cái gì? Tất bật lo toan, bon chen cuộc sống cầu mong tiền tài vật chất danh vọng là vì cái gì? Yêu đương cuồng nhiệt, hờn ghen, oán giận đến mức tự làm hại bản thân và người khác cuối cùng là vì cái gì?
Con người đến với cuộc đời này có 2 bàn tay trắng, mà rời khỏi thế gian cũng hai bàn tay trắng, mang theo được gì? Một người tung hoành ngang dọc cả cuộc đời, danh vọng tiếng tăm lừng lẫy đến khi qua đời cũng giống như một người ăn mày ngoài phố, tay trắng vẫn là tay trắng. Tình cảm cũng thật vô thường, có lúc cuồng dại, có lúc lại lạnh băng đến tàn nhẫn.
Vẫn biết là thay đổi, sao lòng vẫn cứ níu kéo? Mà chính cái níu kéo đó gây nên đau khổ vô cùng. Vẫn biết là đau khổ, vẫn biết là nhẫn tâm, vẫn biết đến cuối cùng tất cả chỉ là phù du, sao vẫn cố chấp?
.....
Cuộc đời con người sinh ra phải chăng để giành lấy cái này, đạt lấy cái kia? Để rồi trên lưng ngoài gánh nặng của tuổi tác, còn chất chồng thêm tài sản, danh vọng và ham thích. Để rồi lưng ngày một còng, và đầu óc ngày càng mụ mị?
Phàm là thân xác thịt, ai tránh được sinh, lão, bệnh, tử? Lúc mất đi còn lại được gì? Vinh hoa đó, tiền tài kia, rồi cũng chẳng đem theo được, hà cớ gì lại phải bôn ba, tranh giành?
Lúc ta được sinh ra, chưa chắc theo ý muốn, bởi ta có nói được câu nào? Rồi lúc ra đi, cũng chẳng thể cho ai biết cảm giác ra sao. Tự hỏi, một đời người chỉ vậy thôi sao?
Một ngọn lửa đem đi tất cả: một thân hình sau mấy chục năm, bôn ba khắp chốn cầu sinh, tranh giành danh, lợi trên đời, nếm trải thất tình lục dục. Cho đến cuối cùng, chỉ còn nắm tro tàn đi vào dĩ vãng.
.....
Chung cuộc của chiếc thân tứ đại, ai cũng như ai, chỉ là nắm tro. Đã là nắm tro thì không có nắm tro nào sang hơn nắm tro nào, không có nắm tro nào vinh quang hơn nắm tro nào, không có nắm tro nào ti tiện hơn nắm tro nào. Tự nhiên bao nhiêu muộn phiền, toan tính trong lòng rớt xuống. Bởi vì đã là nắm tro thì không có lý do gì đi phiền não các nắm tro khác.
Chúng ta ít nhiều đã đánh mất cả một quãng đời của mình trong phiền lụy, khổ đau. Cuối cùng tứ đại này không mang theo được vì nó chỉ là nắm tro, chỉ mang theo nghiệp mà thôi. Sao ta không tự hỏi vì cái gì mà ta tạo nghiệp, vì ai mà ta tạo nghiệp? Vì nắm tro mà tạo nghiệp! Có vô lý không. Phải chi vì vàng vì ngọc mình tạo nghiệp cũng được đi, nhưng vì nắm tro mà tạo nghiệp thì oan uổng quá!
No comments:
Post a Comment